Với nhiều người vào giảng được đại học là chuyện quá bình thường nhưng với tôi nó là một hành trình không đơn giản!
Lúc nhỏ nhà tôi không có điều kiện (Gia đình khó khăn) nên đến năm vào lớp 1 thì bạn cùng tuổi được đi, tôi muốn đi học, đòi đi học nhưng ở nhà cha mẹ bận làm không ai đưa đi. Cha mẹ bảo không có người đưa rước nên để năm sau lớn tự đi cho khỏe. Ngày nào tôi cũng xin đi học mà không được, có hôm tôi còn khóc đòi cho con đi học đi! Nhưng ở nhà cha mẹ và ông bà cứ bảo để thêm tuổi nửa rồi đi. Tôi trông cho đến năm sau để được đi học. Không được học mẫu giáo đến 7 tuổi mới vào lớp 1 được mẹ đưa đi 1 tuần, rồi tôi đi theo cha mẹ của mấy bạn học trong lớp. Trời mưa lội xìn đi học vui ơi là vui, có hôm “bắt được mấy con ếch luôn”.
Khi vừa học hết tiểu học thì bà con, họ hàng kêu tôi nghỉ học ở nhà phụ mẹ. Người thì bảo con gái học nhiều làm gì, người thì bảo mẹ bệnh, tôi không biết thương mẹ sao mà còn đòi đi học.
Tôi rất muốn đi học, đi học là niềm vui, niềm hạnh phúc đối với tôi. Tôi nói cha mẹ cho tôi đi học đi. Mẹ bệnh không phải tôi không thương, không phải tôi bất hiếu. Tôi nói cho con đi học về nhà con phụ việc nhà. Từ năm học lớp 3 đến năm học 12 tôi gắng liền với chợ, đi học hay có giỏ hàng treo trên xe. Hôm nào học chiều thì sáng đi chợ bán, hôm nào học sáng thì khuya đi sớm ra bỏ mối rồi đi học. Học về có hôm giữ em có hôm đi ruộng hái đồ, phụ mẹ tưới đồ. Những khi ai đó bảo tôi bất hiếu không biết thương mẹ chỉ biết đi học tôi buồn lắm vì không phải là tôi không thương mẹ nhưng tôi muốn đi học.
Vào những năm 2000-2001 thì đại học ở quê tôi không có nhiều nhưng tôi đã mơ ước vào giảng đường đại học. Tôi không biết nó khó hay nó dễ, tôi đã mơ ước rằng mình sẽ vào giảng đường đại học. Tôi không muốn vất vả như những anh chị ở quê, nghỉ học sớm rồi có gia đình sớm. Tôi hiểu rằng nếu nghỉ học sớm tôi không phụ được cha mẹ bao lâu chỉ 18, 19 tuổi rồi cũng đi lấy chồng sinh con như mọi người. Tôi không muốn như vậy tôi thấy cuộc sống có nhiều nơi tôi chưa biết đến, nhiều việc tôi muốn làm và tôi cũng muốn phụ giúp cha mẹ lâu dài chứ không phải nghỉ học phụ vài năm rồi có chồng, hạnh phúc thì không sao, còn nếu ngược lại cha, mẹ phải lo lắng nhiều hơn.
Tôi đã vượt qua được suy nghĩ trẻ con như thế nào!
Vượt qua những lời nói của mọi người tôi cố gắng đi học. Có nhiều lần bà con hay ai đó bảo tôi ích kỷ chỉ lo cho bản thân không biết thương mẹ nên đi học tôi cũng buồn và tủi lắm chứ, đâu phải không thương mẹ nhưng mà đi học là con đường để thay đổi cuộc sống và giúp cha mẹ lâu dài. Đi học không chỉ học chữ mà học nhiều điều khác nữa, hiểu chuyện, hiểu về cuộc sống, hiểu về bạn bè những người xung quanh và được tiếp xúc học cái hay của mọi người.
Cũng có nhiều lần đối mặt với kỳ thi cũng là những lúc mẹ ốm nằm viện rồi những câu nói của họ hàng bảo tôi đi học rồi lỡ mai này học xong không còn mẹ rồi ân hận vì không chăm sóc cho mẹ được. Những lúc ấy trong nội tâm tôi giằng xé dữ dội và những lời nói như: Nếu tôi đi học mà ra trường sau này làm kiếm có nhiều tiền đi nữa mà không có mẹ rồi cũng ân hận cả đời. Những lúc ấy tôi buộc phải lựa chọn giữa tiếp tục đi học hay chấp nhận số phận buông xuôi. Tôi nghĩ nếu tôi nghĩ học thì giúp ở nhà cũng không được nhiều vả lại anh ba và cha thấy tôi ham học cũng động viên, mẹ bệnh nằm viện cha chăm, việc nhà anh 3 gòng gánh. Cuối cùng tôi chọn 1 là nghỉ học phụ ở nhà nhưng không cam tâm vì biết có phụ cũng không được nhiêu, còn đã chọn đi học thì cố gắng học giỏi và tranh thủ thời gian phụ gia đình. Tôi tin mọi việc rồi cũng qua và tôi tin mẹ rồi sẽ khỏe. Bệnh viện giống ngôi nhà thứ 2 của mẹ nên không ít lần tôi đấu tranh giữa nghỉ học hay theo đuổi ước mơ. Cha mẹ biết tôi ham đi học nên cũng nói nếu con muốn đi học thì cố gắng học giỏi.
12 năm đi học được mẹ đi họp phụ huynh 1 lần nhưng cũng đủ làm tôi vui chảy nước mắt. Thầy cô, bạn bè cũng thương vì tôi không gây lỗi gì nên họp phụ huynh gia đình không đi thầy cô cũng không phạt gì.
Trượt đại học tôi vẫn vui!
Tôi thi trượt đại học nên đành học cao đẳng nhưng học cao đẳng tôi vẫn mơ ước vào giảng đường đại học. Biết mẹ bệnh cha phải lo cho mẹ nên tôi đi học tranh thủ vừa học vừa làm. Thời cao đẳng trãi qua đủ việc làm bán thời gian để lấy tiền học: đi phát tờ rơi cũng có, làm phục vụ đãi đám cưới cũng có, làm PG cũng có, bán sim máy điện thoại cũng có, bán kẹo dừa cũng có. Điều tôi không bao giờ quên là có thời gian rãnh tôi chạy về nhà thăm mẹ chơi với cả nhà. Học trong tỉnh nên đi lại cũng khỏe. Năm tôi học năm 2 là mẹ đối mặt với ca mổ tim nguy hiểm, lúc mẹ bắt đầu nằm viện cũng là lúc tôi đối mặt với kỳ thi học kỳ cộng với chi phí ca mổ quá lớn. Năm đó tôi sợ và nghĩ chắc mình bảo lưu kết quả lại nhưng cha bảo mẹ có cha chăm và bạn bè động viên tôi vượt qua kỳ thi dễ dàng. Lúc mẹ nằm bệnh viện tỉnh, cứ thi xong vào chơi với mẹ rồi tối về hôm sau thi tiếp. Mẹ nằm khoảng 2 tháng thì chuyển lên Chợ Rẫy, cha không dám cho tôi lên Sài Gòn vì cha bảo phức tạp để mẹ cha nuôi. Năm đó tôi không ăn tết tranh thủ đi làm mỗi ngày làm từ 6h sáng đến 11h tối. Tôi phụ bán hàng ở lò kẹo Thanh Long. Những khi vắng khách tranh thủ gọi điện cha hỏi thăm mẹ. Nghỉ 1 cái tết tôi làm đủ tiền sống cả học kỳ.
Giảng đường đại học đã mở cửa chào đón tôi!
Tốt nghiệp cao đẳng tôi đi làm nhưng ước mơ vào giảng đường đại học vẫn ở trong tôi. Tôi làm khi thấy kiếm đủ tiền ôn thi liên thông tôi nghỉ làm lên Sài Gòn ôn thi và bước vào giảng đường đại học. Đạt được ước mơ vào đại học tôi vui và thích lắm vừa làm vừa học với nhiều kỷ niệm vui buồn. Ngày đó tôi làm cô tổng đài viên viettel nên lịch học nghiệp vụ và họp cũng nhiều nhưng chưa bao giờ tôi bỏ buổi học nào. Thời gian nấu cơm ăn của tôi thường là 5h30 sáng và 11h tối. Với biết bao kỷ niệm nhưng với tôi vào giảng đường đại học là niềm vui, là ước mơ. Tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại khá cũng làm tôi vui vì với tấm bằng này tôi đã phải đấu tranh rất nhiều cũng có nhiều gian khổ cả vật chất và tinh thần để đi học.
Và rồi một điều tôi tin nếu có ước mơ và quyết tâm thì sớm hay muộn cũng đạt được thôi.
xem lại: Ước mơ của tôi phần 1
Colostem.vn mang sức khỏe hạnh phúc đến gia đình bạn.