Chào mọi người! Tôi là Thanh Hương, chủ của website colostem.vn
Tôi sẽ kể cho mọi người nghe về chuỗi hành trình thực hiện những ước mơ của tôi.
Ước mơ đầu tiên của tôi là được gia đình thương, mọi người quý mến.
Bởi lẽ không giống như mọi người, tôi được sinh ra là một cô bé đen thui và ngoại hình không có gì nổi bật. Lúc nhỏ tôi hay tủi thân và cũng thường mặc cảm. Điều đáng nói là từ khi sinh ra tình cảm gia đình dành cho tôi không công bằng. Từ khi được sinh ra đến lúc xuất viện về nội đã không mấy thương tôi vì tôi đen thui không xinh, không dễ thương như những đứa bé khác. Mẹ kể lại tôi ú nu là một cục đen thui như cục than đước. Có lẽ từ đó mà mọi người trong gia đình đã có sự phân biệt đối xử với tôi, tôi thường bị la mắng nhất. Cũng có nhiều lúc tôi không hiểu mình làm sai điều gì nữa, có những khi cha mẹ tôi không vui chuyện gì thì tôi là người bị la mắng đầu tiên. Từ nhỏ tôi đã ra đồng cùng mẹ, đi chợ cùng mẹ và cũng tự đi mua hàng hóa. Nhưng cũng không hiểu tại sao làm gì cũng không vừa ý nội và cha, mẹ. Có khoảng thời gian dài tôi ăn cơm chang nước mắt, tôi thường bị cha mắng trên mâm cơm và mỗi lần đi mua đồ về không đúng ý cha tôi thì tôi bị mắng có khi đến 2, 3 hôm.
Lúc đó, tôi không biết nói thế nào cho mọi người hiểu để thương tôi, khi bị mắng tôi chỉ biết khóc. Tôi không biết nói là con đâu muốn con sinh ra xấu đâu, con vẫn muốn đẹp và xấu đâu phải là tội của con. Nhưng thật sự lúc đó tôi không biết nói. Tôi chỉ thấy tủi thân và một sự mơ hồ trong tôi rằng không biết tôi có phải là con ruột của cha mẹ không nửa. Không biết bao lần câu hỏi này nằm trong đầu của tôi, là một đứa bé không hiểu chuyện mấy, tôi chỉ có cảm giác mọi người trong nhà không thương mình. Có lần cha mẹ bảo tôi ở nhà không ai thương được thì ra đường ai mà thương, đừng nói chi xuống nhà út, xuống nhà ngoại,… Tôi tủi thân và khóc rất nhiều. Nhiều đêm vô mùng thì cái gối là bạn với tôi, nước mắt tôi chảy đầy gối.
Ở nhà thì tình thương nội và cha, mẹ dành hết cho đứa em gái tôi. Ở nhà người mà tôi cảm nhận được yêu thương đó chính là anh ba, anh ba hay chia sẻ cho tôi những khi tôi bị mắng oan, đi làm anh ba gánh làm nhiều hơn, những lúc tôi buồn tôi khóc thì có anh ba an ủi, động viên. Thời điểm đó tôi chưa bao giờ cảm nhận được mình là con của cha mẹ vì tôi bị mắng thường xuyên, có làm gì cũng không vừa ý. Có thời điểm những ý nghĩ khờ dại xuất hiện trong tôi là nếu tôi chết đi không biết cha tôi có khóc không. Tôi nghĩ đến đủ cách để chết nhưng mà cách nào cũng ghê và đáng sợ nên tôi không dám.
Khi càng lớn mọi thứ tốt dần lên, tôi đi học thầy cô, bạn bè cũng quý mến. Tôi có tình cảm ấm áp từ những người bạn học cùng và sự quan tâm của thầy cô.
Tôi ước một ngày nào đó mọi người trong nhà sẽ yêu thương tôi. Khi đó tôi lại ước rằng em gái cũng sẽ thương mình, nội và cha mẹ cũng thương mình.
Bước ngoặt của sự thay đổi nhờ tri thức
Tôi đọc những câu chuyện mà trong sách kể về một người nào đó được mọi người yêu quý, tôi đọc về những đứa con ngoan hiếu thảo, tôi xem cải lương và nhập tâm vào các nhân vật và tôi hay để ý đến những nhân vật hiền bị ăn hiếp nhưng rồi cuối cùng cũng sống tốt, các câu chuyện cổ tích như Cô Bé Lọ Lem, Tấm Cám, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ,… kiểu kiểu như thế đã thay đổi tôi rất nhiều. Tôi có nhiều niềm tin vào cuộc sống hơn, tôi tin là một ngày nào đó mọi người trong nhà sẽ thương tôi dù tôi không đẹp.
Năm tôi cảm nhận được nội cũng thương tôi, cũng quan tâm tôi và không chê tôi xấu cũng thương như những đứa cháu khác của nội thì cũng là năm nội mất. Năm đó tôi học lớp 6. Được 1 năm tôi thấy nội gần gũi với tôi không ghét, không mắng tôi nữa, nội lên xe đạp tôi chở, nội ngồi nói chuyện với tôi với sự thông cảm và hiểu những uất ức khi mọi người không thương mà còn mắng tôi. Tôi đem đồ hàng bông ngoài ruộng vô nhặt rửa, để hôm sau bán thì nội ngồi làm cùng, nói chuyện với tôi. Đó là khoảng thời gian tôi cảm nhận được tình yêu thương của nội dành cho tôi cũng như chấp nhận có đứa cháu không xinh đẹp, nói nói chuyện như hiểu hết những gì tôi chịu, hiểu sự không công bằng của nội và gia đình dành cho tôi, hiểu những khi tôi bị la mắng oan và hiểu cả tôi dễ sai vặt và dễ mắng nên nhiều khi bực bội hay có gì cả nhà sai tôi vậy. Nội nói với sự cảm thông và yêu thương làm tôi vui lắm nước mắt muốn chảy ra vậy. Nhưng mà chỉ được 1 năm thì gần đến hè, năm học lớp 6 nội đã ra đi.
Sự ra đi của nội khiến tôi hiểu cuộc đời ngắn ngủi. Tôi không ngây thơ như những bạn bè cùng trang lứa lớp 3, tôi đã là bạn hàng bán đồ ngoài chợ nên tôi hiểu nhiều chuyện hơn. Cả những cô ở chợ hung dữ hay đuổi giành chỗ, không cho tôi ngồi bán tôi cũng hiểu. Và có rất nhiều cô tốt bụng hay giúp tôi treo hàng lên xe, hay cho bánh tôi và hỏi thăm tôi, nhiều lúc 1 đống hàng trên chiếc xe đạp cùi mỗi lần giuột dây xên, tôi không tự gắn được toàn những người tốt bụng gắn giúp tôi. Lúc đó tôi vui, cảm ơn những cô, chú tốt bụng. Dù nhỏ nhưng trong tôi nói sau này lớn lên tôi cũng muốn mình tốt bụng như vậy. Tôi hay để ý thấy các cô chú tốt bụng thì hay cười và nhiều người thích hơn vì thích nên tôi bắt chước.
Ở nhà vì thấy mình không được đối xử công bằng nên tôi nói sau này tôi lớn tôi sẽ đối xử với mọi người công bằng, tôi sẽ thương những người không may mắn xinh đẹp như mọi người.
Dù còn nhỏ chỉ là học sinh cấp 2 nhưng tôi đã hiểu những điều về cuộc sống. Tôi đọc những câu chuyện đại loại như về những người sống vui thì tốt bụng, vị tha, hay làm những việc giúp người khác, không ích kỷ và cứ mỗi ngày tôi dần thay đổi, tôi tự tin hơn, tôi cười nhiều hơn. Tôi bán hàng ngoài chợ nên hiểu buôn bán có những mánh khóe và tôi thấy những người sống vui, tốt bụng thì không nhiều gian lận và mánh khóe.
Tôi được bố mẹ rèn cho tính siêng năng từ nhỏ nên đi học tôi tự giác chấp hành nội quy và vệ sinh lớp, tôi học khá giỏi nên hay chỉ bài các bạn, đi học khá ngoan nên thầy cô và bạn bè quý. Khi đi học tôi không có cảm giác xấu là tội, tôi chỉ cố gắng học giỏi thôi. Nhiều bạn bè thấy tôi đi học có 2 cái giỏ to treo trên xe hỏi tôi nói giỏ đựng hàng sáng đi chợ bán hàng xong chạy vô học, các bạn không trêu tôi mà khen tôi giỏi, tôi như tự tin dần hơn.
Tôi lớn dần đến những năm học cấp 3 tôi thấy cha mẹ đã thương tôi nhiều hơn. Có lần cha tôi nói: Cha tôi hiểu cũng có nhiều lần cha tôi mắng tôi oan, một câu nói nhẹ nhàng đó đã cho tôi rất nhiều hạnh phúc giống như những gì mình chịu đã được giải tỏa, đã được hiểu vậy. Tôi vẫn phụ việc nhà giúp cha mẹ, vẫn đi học và kết quả học lúc nào cũng khá giỏi, tôi cười nói nhiều hơn, tôi vui hơn, cũng không còn những tủi thân về việc mình xấu. Tôi chịu khó nên mọi người cũng thương. Tôi cũng đọc sách về tình yêu thương của cha mẹ, tôi đọc về những người phụ nữ giỏi kiên cường, tôi đọc về những phụ nữ không đẹp nhưng tốt bụng, tài giỏi được mọi người yêu mến,…
Khi tôi bắt đầu học cao đẳng tôi hiểu biết nhiều hơn. Tôi đã nghĩ khác. Tôi cũng nhận ra rằng không phải rằng cha mẹ không thương tôi mà là do áp lực cuộc sống nên cách thương của mỗi cha mẹ khác nhau, vả lại ai không thích con cái đẹp, tôi hiểu rằng áp lực con đông, vợ bệnh làm cha tôi nóng tính nên hay la mắng. Tại cha nóng tính chứ không phải không thương tôi .Khi cha tôi bảo cha hiểu nhiều lúc tôi cũng uất ức cũng bị la oan là tôi hiểu cha đã thương mình rồi, tôi nghĩ do em tôi nhỏ nên cha mẹ chìu hơn. Tôi thông cảm và hiểu từng người trong nhà và tôi thấy yêu thương nhiều hơn. Tôi sống tích cực hơn thường kể cho ở nhà nghe những nơi tôi đi qua, nơi tôi đến có cái gì hay hoặc cách quan tâm, đối xử của mọi người mà tôi thấy yêu thương ấm áp hay hay thì tôi lại kể. Tôi thấy văn hóa của những nhà tạo ra yêu thương, hạnh phúc hay tôi cũng kể. Cách nói chuyện cư xử của một ai đó hay làm cho gia đình hạnh phúc thì tôi học và về tôi kể lại.
Tôi chia sẻ với những người bạn và những người xung quanh về cách sống tốt, tôi cũng tự nguyện làm giúp người khác những khi có thể, vì không tính toán không hơn thua nghĩ nhiều nên tôi hạnh phúc hơn. Mặc dù vẫn không xinh gái nhưng thời điểm học cao đẳng đã có hơn 10 người nói yêu tôi, có cả anh công an đẹp trai nữa. Tôi hiểu được tôi không chọn được mắt, mũi, miệng hay ngoại hình tôi sinh ra nhưng tôi chọn được cách tôi sống để tôi hạnh phúc và người đẹp cũng yêu thương tôi.
Tôi không hiểu điều gì đã xảy ra từ mấy năm cha tôi đã thay đổi rất nhiều không còn nóng tính như xưa, yêu thương con cái nhiều hơn, cảm thông hơn và không áp đặt con cái dù là hôn nhân hay công việc, cha tôi từ người rất nóng tính chuyển sang rất hiểu, mẹ tôi cũng rất yêu thương tôi. Bốn anh, chị em tôi thì rất thương nhau, hiểu và thông cảm, cả chị dâu, em rể trong nhà đều rất vui và hạnh phúc. Chúng tôi có thể tâm sự chia sẻ với cha, với mẹ có thể chọn việc mình thích làm và không làm điều mình không thích. Tôi cảm ơn cha mẹ đã cho tôi hiểu về cuộc đời, hiểu về gia đình, trải nghiệm cuộc sống và có gia đình hạnh phúc. Cha, mẹ trở thành niềm tự hào, kiêu hãnh trong tôi. Tình yêu thương luôn là món quà quý từ cuộc sống.
Từ những điều trãi qua tôi như hiểu về cuộc sống vì thế bạn bè khi có chuyện gì không vui, uất ức hay xảy ra điều gì hay tìm đến tôi chia sẻ xong cảm thấy bình an, hạnh phúc hơn. Có những đứa bạn sau khi chia sẻ xong còn nói may quá, hôm nay may nói với tôi chứ nói với người khác lơ mơ đã cháy nhà rồi.
Khi tôi hiểu để có hạnh phúc, để được mọi người yêu thương thì bản thân mình phải yêu thương nhiều hơn, thấu hiểu nhiều hơn, làm nhiều việc tốt hơn, không ngừng học hỏi và tăng trưởng bản thân, cảm thông, tha thứ, bình an và hạnh phúc cũng là lúc mình có thể mang lại yêu, thương hạnh phúc cho người thân và những người xung quanh. Để cuộc sống hạnh phúc thì mỗi người phải đứng trên vị trí của người khác để cảm nhận, để hiểu, để thương chứ không phải lúc nào mình cũng đúng, lúc nào cũng đòi hỏi người khác yêu thương mình. Mà muốn mọi người thương mình, mình phải thương mọi người.
Hạnh phúc có được nhờ sự thấu hiểu
Giờ đây tôi thích câu: Nếu người đẹp được người khác thương là bình thường.
Nếu người xấu được mọi người thương là phi thường.
Và giờ mỗi ngày tôi thấy rất vui và hạnh phúc, đi đâu cũng gặp người tốt bụng, đi đâu cũng gặp những người chân thành yêu thương, về nhà thì vui khỏi phải nói và có chăng người ta bảo tôi không xinh lắm chứ không ai bảo tôi xấu quắc, cục than hầm như xưa nhưng mọi người lại ước và thích cuộc sống tự do thoải mái như tôi. Ai thấy tôi cũng bảo tôi sướng dễ ăn, dễ ngủ và lúc nào cũng cười được nhưng có ai hỏi lúc nhỏ tôi sống thế nào đâu.
Và vì tôi không được đẹp ngoại hình sẵn nên tôi chọn sống đẹp về tâm hồn để mình và những người sống cùng với mình đều hạnh phúc. Tôi hiểu hạnh phúc hay đau khổ là do mình tạo ra, cuộc sống phức tạp hay đơn giản cũng do mình luôn. Yêu thương chân thành là liều thuốc chữa lành mọi vết thương và cho con người sống hạnh phúc.
xem lại: Tại sao tôi lại thực hiện ước mơ
Colostem.vn mang sức khỏe hạnh phúc đến gia đình bạn.