Tình mẹ thương con như biển hồ lai láng, mẹ nuôi con không tính tháng tính ngày. Mẹ là người mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày nên tình cảm của mẹ dành cho con như trời như biển, nó thiêng liêng và bao la rộng lớn lắm. Những người mẹ trên đời họ đều yêu thương con họ theo cách tốt nhất mà họ nghĩ. Nước chảy xuôi chiều chứ có khi nào chảy ngược dòng đâu, ba mẹ nuôi chúng ta lớn rồi chúng ta lại nuôi con chúng ta chỉ có một số ít người nghĩ đến ba mẹ và tròn đạo hiếu làm vui lòng ba mẹ thôi. Mẹ yêu con và thương con không bao giờ tính toán bất kỳ điều chi, mẹ có thể hi sinh mọi thứ có thể làm tất cả mọi thứ vì con, chỉ cần là mẹ biết điều đó tốt cho con là mẹ không quảng ngại khó khăn, vất vả. Dường như tất cả những người mẹ tôi gặp trên đời họ đều rất yêu thương con họ và khi người phụ nữ được làm mẹ rồi dường như họ chỉ sống vì con, điều gì cũng vì con, khi làm bất cứ chuyện gì họ cũng nghĩ cho con nếu tốt cho con thì họ làm, nguy hại đến con thì không. Nhiều người có cuộc sống gia đình không hạnh phúc, không hòa hợp và khổ đau nhưng cũng vì mẹ thương con muốn cho con có đầy đủ cả ba lẫn mẹ mà âm thầm chịu đựng lây lất qua ngày cho con được lớn khôn không thua kém bạn bè.
Chuyện của mẹ tôi
Mẹ tôi cũng vậy kể từ khi tôi biết đến giờ dường như mẹ chỉ sống vì chồng vì con. Mẹ phải đối mặt với ốm đau bệnh tật nhưng nghị lực mẹ rất mạnh và mẹ sợ mẹ có chuyện gì là các con mẹ khổ nên mẹ cố gắng, chỉ cần điều gì đó có thể làm cho con là mẹ sẽ làm. Mẹ không sợ mổ, không sợ phẫu thuật đau ốm, mẹ mong được khỏe mạnh, được sống để nhìn thấy các con khôn lớn. Lúc mẹ bệnh nặng một điều mẹ nghĩ là các con của mẹ còn nhỏ quá lỡ có chuyện gì không ai lo cho chúng nó và rồi chúng nó sẽ bơ vơ sẽ khổ chỉ cần được sống không làm được nhưng mẹ còn nhắc nhở, còn nhìn thấy và trông nôm được. Có lần tôi nhớ mẹ tôi ốm rất nặng nằm viện mấy tháng tôi hỏi mẹ tôi có sợ không? Mẹ bảo mẹ không sợ, mẹ trông riết khỏe về nhà được gặp mấy anh em tôi, mẹ bảo mẹ chỉ cần khỏe thôi thằng út còn nhỏ quá tội nghiệp nó, mẹ sẽ cố gắng đợi cho nó lớn. Mẹ mong bớt bệnh về nhà mẹ nấu cơm, giặt đồ cho nó đi học, mẹ sợ không ai lo cho nó. Vì chúng tôi mà mẹ tôi đã chiến đấu để được sống. Bao năm tôi luôn nhìn thấy mẹ yêu thương chúng tôi theo cách tốt nhất mà mẹ nghĩ và mẹ luôn vì chúng tôi.
Chuyện của mẹ bạn tôi
Còn đối với mẹ của bạn tôi, cô cũng rất thương yêu con của mình. Ngày bạn tôi đỗ đại học cô mừng vui khôn siết, ngày bạn tôi vào đại học cô vui lắm nhưng khi bạn tôi đi học cô rất nhớ và lo lắng cô không biết rằng bạn tôi cuộc sống có tốt không, xuống sài gòn có thiếu thốn gì không. Tháng đầu tiên bạn tôi đi học cũng là cả tháng cô thao thức không ngủ được vì nhớ, vì thương vì lo lắng sợ con mình thiếu thốn. Rồi cô cũng lặn lội xuống sài gòn để tận mắt nhìn thấy bạn tôi vẫn khỏe mạnh, vẫn bình an, vẫn sống tốt cô mới an tâm về làm. Bạn tôi xuống sài gòn lo học hành ít khi về nhà cô lại thấy nhớ, mỗi lần muốn đi thăm con cô lại giả đò đi khám bệnh để con đừng la, xuống tới nơi cũng như lệ cô cũng bắt con chở đi khám bệnh lấy thuốc để con tin rằng cô bệnh đi khám thật chứ không phải vì quá nhớ con, thương con, mong con và muốn nhìn xem con có được khỏe mạnh, bình an không để được an tâm. Những khi con ở nhà đông đủ thì ăn lễ còn năm nào vắng bóng con thì cũng buồn, cũng tủi và nhớ mà chẳng muốn tổ chức ăn uống gì. Ba mẹ ngày càng lớn tuổi, cái họ cần là sự có mặt, quan tâm và yêu thương của ta còn nhiều hơn là tiền bạc ta cho, bởi lẽ dù ta có cho đi nữa ba mẹ cũng để dành lại sau này cho ta mà thôi. Ít ba mẹ nào tiêu tiền của con cái lắm. Mỗi khi cô thấy nhớ con quá là cô lại giả đi khám bệnh để thăm con vì nếu không con cô sẽ la đi lên xuống tốn kém. Con đi xa thì có khi vì học hành, vì công việc, vì nhiều thú vui mà không nhớ cha mẹ, không nhớ nhà chứ cha mẹ ở nhà thì lúc nào cũng chỉ mong con mà thôi, cái cha mẹ muốn nhìn thấy là sự khỏe mạnh và bình an của ta cũng đủ làm cha mẹ an tâm rồi. Ba mẹ luôn cần chúng ta quan tâm, yêu thương nhưng không chỉ là yêu thương để trong lòng mà đôi khi yêu thương cần được nói ra vì để trong lòng ai biết được, nhất là lúc ốm đau bệnh tật cha mẹ rất dễ tủi thân khi thiếu sự quan tâm, chăm sóc hỏi thăm. Không phải là đợi đến khi ốm nặng, lúc đó đã quá muộn rồi. Chúng ta còn cha, còn mẹ là điều may mắn, còn được cơ hội báo hiếu là điều hạnh phúc rồi bởi trên đời có rất nhiều người cái gì cũng có chỉ có điều cơ hội báo hiếu không bao giờ có nữa. Lời yêu thương ba mẹ có phải khó nói lắm đâu sao không nói khi còn có thể chứ. Mẹ bạn tôi kể có lần cô phẫu thuật bị hôn mê 2 ngày và lần đó trong cơn mê cô nhìn thấy bạn tôi khóc,, cô cảm nhận rằng bạn tôi cũng rất thương mẹ cũng sợ mẹ chết còn những ngày thường bạn tôi không bao giờ nói ra nhiều lúc cô cũng thấy buồn, thấy tủi thân. Có khi cô ốm lặt vặt nằm cả ngày nhưng vì con cô nghĩ cũng không sao nên cũng ít quan tâm, hỏi thăm, ít khi nấu gì cho cô ăn hay sự quan tâm cụ thể. Cô luôn ao ước có con gái để có người tâm sự chia sẻ và quan tâm chứ quan tâm và yêu thương để trong lòng cô biết nhưng nhiều lúc cô cũng tủi thân lắm.
Còn cha còn mẹ là còn tất cả hạnh phúc
Cuộc sống ngày mai chúng ta không biết điều gì có thể xảy ra, mẹ đã yêu thương ta chăm sóc ta suốt những ngày còn bé chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, đã hi sinh cả cuộc đời cho ta và đã yêu thương ta theo cách tốt nhất mà mẹ nghĩ rồi tiếc chi thời gian quan tâm yêu thương hỏi thăm để giúp cha mẹ vui và sống lâu hơn với ta chứ, tiếc chi ngày lễ mà không về với mẹ, mai này nhà lầu, xe hơi, tiền tỷ nhưng chưa chắc có mẹ hưởng cùng ta, ngày nào chúng ta còn có cha mẹ trên đời thì chúng ta trân trọng ngày ấy. Biện pháp giúp cha mẹ sống lâu và khỏe mạnh là chúng ta làm cho cha mẹ vui và hạnh phúc hơn chứ không phải cho cha mẹ thật nhiều tiền của. Những việc đơn giản như về thăm bố mẹ, quan tâm, hỏi thăm, miếng nước, miếng cháo và đặc biệt là mua sữa non alpha lipid cho bố mẹ dùng, nhất là khi bố mẹ ốm đau chúng ta đều có thể làm được những điều trên và nó giúp bố mẹ sống lâu hơn ngại ngần gì chúng ta lại không làm. Câu yêu thương, câu nhớ bố mẹ có khó nói lắm đâu sao ta không nói bây giờ đợi chi đến ngày không còn cơ hội rồi khóc chứ.