Từ khi tôi học lớp 7 tôi đã thấy những anh chị chiến sĩ MHX (Mùa hè xanh) về với quê tôi. Các anh chị thật dễ thương, vui vẻ và giỏi nửa, các anh, chị đi dạy học, tổ chức văn nghệ, đi vận động dọn dẹp vệ sinh môi trường, đi tặng quà,… lại còn mặc chiếc áo màu xanh tôi rất thích. Khi đó tôi ước mơ sau này lớn lên đi học tôi cũng đăng ký đi MHX nữa. Mặc dù lúc đó số người ở quê tôi học đại học rất ít, tôi vẫn ước mơ và vẫn mong ngày nào đó trở thành chiến sĩ MHX đi dạy học và phục vụ bà con. Với mơ ước đó kể từ năm học lớp 7 về sau mỗi khi có MHX về là tôi đi xem văn nghệ, thấy màu áo MHX là nhìn, nghe bài hát MHX là rất thích, hè đến là trông có MHX về xã mình.
Chuyến đi đầu tiên là mùa hè xanh 2007
Với biết bao kỷ niệm thân thương, biết bao tiếng cười của em thơ cùng với những kỷ niệm thầy cô bạn bè. Còn đó những lời hứa trước khi chia tay bà con Lương Hòa, hứa rằng con sẽ mang tất cả những hành trang này vào đời và quyết tâm sống cuộc đời ý nghĩa, hứa cống hiến và phụng sự, mang yêu thương đến với nhiều người, giúp cho cuộc sống tươi đẹp hơn.
Mùa hè xanh 2008
Con làm đội phó chiến sĩ tình nguyện về với quê hương Lương Phú với một mục tiêu giúp cho xã Lương Phú được công nhận xã văn hóa. Ngày mới về với biết bao bỡ ngỡ rất nhiều kế hoạch và mục tiêu. Một tháng không đủ để chúng con làm, làm ngày không kịp chúng con làm đêm. Biết bao công trình, các tiên lộ được đắp, thức đến 3h để vẽ pano, sáng trước 6h vẫn có mặt ở xã lên kế hoạch và bàn giao công việc. Một tháng với mười mấy căn nhà tình thương chúng con từ nam đến nữ đều lên vật tư, trộn hồ được hết. Dù mưa hay nắng không quan trọng vật tư, về trời mưa chúng con vẫn mặc áo mưa lên hết,ghe vật tư vì nếu đợi tạnh mưa thì kế hoạch bị trễ còn nhiều việc phải làm. Cứ thế, thời tiết thế nào không quan trọng, các tiên lộ chúng con vẫn lội lấy bùn đắp dù buổi sáng hay buổi chiều. Cây hoang ven đường, rác quanh lộ dù 12 hay 1h trưa gì chúng con vẫn đội nón để dọn. Mình cũng không biết tại sao lúc đó mình không biết mệt mình chỉ nghĩ làm thế nào để đạt mục tiêu xã được công nhận xã văn hóa thôi. Tối về sớm thì cũng 10h, 11h mà muộn thì 2,3h sáng nhưng trước 6h là đã có mặt tại xã. Các bạn trong đội gọi mình là ngọn lửa tây nguyên bập bùng cháy mãi cháy mãi và cháy lây sang các bạn. Đi đến đâu bà con thương đến đó. Đây là chuyến đi ý nghĩa nhất, các em học sinh quý mến chăm ngoan và tự giác học. Kết thúc chiến dịch với bao nước mắt, các em học sinh thì mắt đỏ chạy lại ôm và hứa em sẽ cố gắng học, lại còn được các em âm thầm tổ chức sinh nhật nữa. Các em bảo không biết sinh nhật cô ngày nào nhưng đợi đến sinh nhật cô thì em không lên thăm cô được nên chúng em tổ chức trước cho cô vui và cám ơn cô. Các em chỉ là lớp 3, lớp 4 nhưng làm mình rất xúc động, các em nói là em sẽ học giỏi để cám ơn cô. Những ngôi nhà chúng mình hỗ trợ xây nhà tình thương, mọi người rất yêu quý, ngày chia tay cũng lấy đi nước mắt của nhiều người, thật cảm động. Một tháng với những ngày mì gói và trứng chấm chao để tiết kiệm tiền mua vật dụng cho cô bán vé số. Nhà cô không còn che mưa được chúng mình xin lá và cây cất cho cô tạm, xong trong nhà không có vật dụng gì thế là cả đội góp mua vật dụng cho cô, cô vui mà cô khóc luôn, cô ôm mấy đứa và cảm ơn. Ngày xã Lương Phú được công nhận xã văn hóa mình nhảy tưng lên vui mà nước mắt chảy dài, niềm vui không tả nổi, bao nhiêu cố gắng đã xứng đáng. Năm đó các em mượn điện thoại bố mẹ nhắn tin hỏi thăm cô khỏe không và khoe kết quả năm nay em đạt học sinh giỏi, em này em khác khoe, một niềm hạnh phúc thật lớn. Còn có những em viết thư hỏi thăm nữa, nhận những lá thư lòng vui không tả các em chỉ là học sinh tiểu học lớp 3, lớp 4 vậy mà tình cảm các em dành cho chúng con rất lớn.
Và dù có đi đâu làm gì con vẫn nhớ mãi những tiếng cười em thơ, những tình yêu thương chân thành, những giọt nước mắt và kỷ niệm nơi quê hương Lương Phú.
Ước mơ thành hiện thực là niềm vui, là động lực và sự tin tưởng vào ước mơ của tôi.
xem lại: Ước mơ của tôi phần 2
Colostem.vn mang sức khỏe hạnh phúc đến gia đình bạn.