Cuộc sống càng hiện đại con người càng trở nên xa nhau nhiều hơn, và sống ảo nhiều hơn. Người ta mãi chạy theo tiền bạc, danh vọng, địa vị và nhiều thứ để tô vẽ và quên mất cái thực tế. Từ ngày công nghệ phát triển anh, chị, em, cha, mẹ, con cái bắt đầu trở nên xa hơn. Đâu rồi cái thời cả nhà lúc nào cũng ríu rít mỗi khi bên nhau, đâu rồi cái thời cả nhà cùng nhau chia sẻ, cùng nhau tâm sự, cùng nhau nấu cơm hay làm bánh. Đâu rồi cái thời chúng bạn tụ hợp nấu nồi chè, nồi cháo vừa ăn vừa tâm sự.
Điện thoại và máy tính là khung trời cuộc sống ảo
Công nghệ phát triển con người bắt đầu dính vào cái điện thoại, cái máy tính nhiều khi tôi cũng phát chán. Ngồi ăn cơm mà người trì trố mắt vô điện thoại, người thì nhìn chăm chăm ti vi, người thì mãi chụp hình để đăng facebook, người thì có điện thoại reo bỏ chén xuống buông điện thoại. Chỉ có thời gian ăn cơm cả nhà mới ngồi bên nhau, ngồi cạnh nhau nhưng cũng không dành được trọn vẹn 30 phút cho nhau nữa mà.
Ăn cơm xong mỗi người một góc, người làm việc, người chơi game, người điện thoại, người máy tính, ít khi nào ai quan tâm chia sẻ với ai, khi nào có việc cần thì mới hỏi, mới kêu. Người ở chung một nhà sao mà xa nhau thế nhỉ?
Tôi không hiểu sao cả nhà đang hiện hữu với nhau mà không còn chia sẻ nhiều với nhau, không còn quan tâm nhau nhiều, chỉ còn là trách nhiệm thôi. Nhìn nhiều gia đình tôi trở nên phát ngán.
Tôi bắt đầu khó hiểu và chán không biết mọi người sống ở trên đời để làm gì cứ chạy theo, chạy theo, cứ rượt đuổi hoài không mệt à.
Ngày xưa trẻ nhỏ học về phụ mẹ việc nhà, phụ nấu cơm, thủ thỉ chia sẻ chuyện ở trường, chuyện thầy cô cho mẹ nghe còn bây giờ trẻ nhỏ học về 1 là chạy đi học thêm tiếp, hai là ôm điện thoại, ba là lại ngồi bàn học. Với những trẻ học thêm thì có khi ăn cơm trước hoặc ăn sau, không được ăn cùng mâm cơm với gia đình nữa.
Facebook giúp con người ta có cuộc sống ảo lung linh
Ngày xưa ba mẹ giận nhau buồn vui còn kể cho nhau nghe, còn có chia sẻ với nhau vì thời gian dành cho nhau nhiều hơn, còn giờ người ôm điện thoại tám chuyện với bạn, rồi facebook, người ôm máy tính suốt và chẳng ai thèm nói ai. Tôi thấy tình cảm không còn được như xưa nữa giống như mỗi người với khung trời là máy tính của mình vậy đó.
Tôi chán cảnh cái gì cũng đăng facebook và chán cảnh đi ăn, đi café với bạn bè. Bởi không biết từ lúc nào bạn bè ở bên cạnh tôi nhưng chỉ có cái xác chứ cái hồn thì đâu không biết. Nếu trước đây mỗi khi đi ăn ra quán ngồi thì chúng tôi cười cười nói nói với nhau và háo hức đợi thức ăn còn giờ thì người tám chuyện, người nhắn zalo, người chơi facebook, người mãi chụp hình để đăng. Tôi ngồi đây mà có ai hiện hữu với tôi đâu nè. Tôi không cần những cái xác không hồn. Trước đây có chuyện gì tôi gọi bạn bè tôi ra để tâm sự và nhận được những lời khuyên thật lòng, nó lắng nghe tôi và muốn giúp tôi. Giờ tôi kể chuyện nó cứ ừ ừ vì mãi nhìn vào điện thoại và nhắn điện thoại, có khi điện thoại reo lại vội vã đi để lại tôi nổi chông chênh.
Ôi sao cuộc sống hiện đại thật và ảo. Tôi phát ngán! Tôi đây, gia đình đây, bạn bè thân yêu đây sao không hiện hữu, lại hiện trên facebook, hiện trên tin nhắn, hiện trên thiết bị di động, hiện trên máy tính. Thật hay ảo, ảo hay thật? Có ai phân biệt giúp tôi không?
Tham khảo: Phần lớn mọi người sống không hạnh phúc