Trong cuộc sống thường ngày tôi nghe rất nhiều người than vãn, đổ lỗi, chê trách, oán trách về điều này điều khác. không ít người nói với tôi rằng sao số họ khổ quá và đời họ sao lại khổ thế này sau đó bẵng một thời gian tôi không gặp và sau này tôi gặp lại tôi vẫn nghe họ nói câu đó và họ vẫn khổ như trước.
Tôi cũng thường nghe người ta nói rằng tôi khổ thế này là tại cha tôi, tại mẹ tôi, tại chồng tôi, tại vợ tôi, và … Nhưng ít khi nghe ai đó nói rằng cuộc sống của tôi khổ là do tôi, do sự lựa chọn cái khổ của tôi.
Tôi cũng lại thường nghe người ta chê chồng tôi dở, chồng tôi tệ, nhìn chồng người ta phát ham, chồng mình sao thấy chán, tôi có bà mẹ chồng thế này, thế kia, tôi có đứa con dâu thế này thế nọ, hay cũng có nhiều người trách tại sao tôi lại cưới con vợ thế này, sao tôi lại cưới nhầm đứa dở hơi, hay tôi ra thế này là do anh, do cô, …
Những chuyện đại loại như thế này tôi gặp không ít xung quanh cuộc sống của tôi. Tôi cũng gặp không ít người có thói quen so sánh chồng mình, vợ mình với chồng người khác, vợ người khác mà ít ai để ý rằng chồng mình, vợ mình, người thân mình là tấm gương phản chiếu của mình, sở dĩ họ như vậy vì có phần của mình trong đó.
Dù chúng ta có than, có trách, có hờn, có đổ lỗi, có so sánh thì rồi chúng ta chỉ làm cho cuộc sống chúng ta đau khổ nhiều hơn, tồi tệ hơn và làm tổn thương những người thân yêu nhiều hơn mà thôi, thậm chí nhiều lúc chính những điều này gây ra tổn thương, căng thẳng và những điều đáng tiếc mà thôi.
Điều tôi nhận ra trong cuộc sống của mình là không ai ngoài chính mình quyết định cuộc sống của mình, hạnh phúc hay đau khổ là do mình chứ không nằm ở người khác, nó nằm ở người khác chỉ trừ phi mình cho phép nó.
Tôi nhớ trước đây tôi đã đọc được điều này không ai có thể chọn được cha mẹ sinh ra mình, cũng không ai có thể chọn được nơi mình sinh ra, mình có thể sinh ra trong gia đình không giàu có nhưng cuộc đời mình sống nghèo khó đó là lỗi do mình chứ không phải do người khác, mình có thể sinh ra trong gia đình có bố mẹ không hạnh phúc nhưng nếu mình để cuộc đời mình không hạnh phúc và đau khổ đó là lỗi của mình chứ không phải do bố mẹ.
Kể từ khi học được điều này tôi đã thay đổi và mọi thứ như mỉm cười với tôi, may mắn luôn đến bên cạnh tôi, tương tự như việc mẹ tôi bệnh liên tục hơn 20 năm tôi mới có cơ duyên gặp sữa non alpha lipid và gắn bó với nó, đi chia sẻ nó và nó làm tôi tự hào về công việc mình làm. (Câu chuyện của mẹ tôi) Tôi nhận ra rằng chính tôi cần phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình, về mọi thứ xảy ra trong đời mình, về những thứ đến và đi với mình đều có phần của mình trong đó và nó là do mình chứ không do ai khác cả. Kể từ lúc đó tôi biết chịu trách nhiệm tôi trở thành người giải quyết các vấn đề của mình và biến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, vấn đề đã không còn là vấn đề nữa. Mọi thứ đến tôi đều có thể biến nó thành cơ hội, thành điều tốt hơn. Khi có chuyện gì không như ý thay vì than vãn, đổ lỗi, trách móc hay phán xét ai đó tôi đã chuyển sang câu hỏi làm thế nào để sự việc này tốt hơn, tôi có thể làm được gì, điều gì tôi có thể làm nữa để nó tốt hơn, tôi đứng ra chịu trách nhiệm và giải quyết. Từ đó, tôi thấy cuộc sống mình nhẹ nhàng, dễ chịu, thoải mái, hạnh phúc và may mắn hơn rất nhiều. Cuộc sống cứ thế tốt dần lên và tôi đã hiểu được rằng chỉ có mình quyết định cuộc sống của mình chứ không phải ai khác?
Tham khảo: Tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình