Có nhiều người hỏi tôi rằng sao thấy cha tôi thương mẹ tôi nhiều vậy? Nhiều người còn nói mẹ tôi có phúc mới gặp được cha tôi. Nhiều người còn hỏi tôi thế có thấy cha mẹ tôi hay cãi nhau không? Bởi mẹ tôi là một người phụ nữ rất rất bình thường trong những người phụ nữ lại còn thường xuyên đau bệnh nhưng cha tôi rất thương mẹ. Cha tôi thương mẹ tôi đến mức mà nhiều người phải ngưỡng mộ. Tôi về hỏi lại mẹ về chuyện tình yêu của cha và mẹ.
Cha mẹ tôi lấy nhau từ thời chiến tranh
Mẹ kể rằng cha và mẹ đến với nhau từ thời còn chiến tranh. Thời ấy, để gặp nhau không phải là chuyện đơn giản. Ông ngoại và ông nội tôi là đôi bạn chiến hữu cùng đi cách mạng và quý mến nhau nên muốn kết thành xuôi gia. Hồi ấy, cha tôi là một chú bộ đội đẹp trai vì lời hứa của ông nội và ông ngoại mà cha mẹ tôi gặp nhau và cưới nhau. Cưới nhau rồi cha tôi lại đi bộ đội tiếp có khi cả năm mới về nhà 1 lần. Thời chiến cha tôi phải lo làm nhiệm vụ với quê hương nhưng cha thương mẹ lắm cứ trong đơn vị người ta cấp vải, cấp gạo hay cấp cái gì là cha mang về cho mẹ. Từ lúc cưới đến giờ cha tôi chưa bao giờ đánh mẹ tôi lần nào cả. Mẹ kể, hồi xưa tội nghiệp cha tôi lắm, lúc mẹ sanh con cha không ngại gì quần áo dơ cha mang về doanh trại giặt sạch rồi mang vô cho mẹ, cha cứ tranh thủ chỉ cần có thời gian là cha đến bên mẹ. Cha lo cho mẹ mọi thứ. Cha bảo cha thương mẹ tôi ở cái tính hiền lành, chịu thương chịu khó. Tôi cũng không hiểu chất keo gì mà nó gắn kết cha mẹ tôi lại với nhau, cha rất thương mẹ và mẹ cũng thương cha lắm.
Kết thúc chiến tranh cha vì thương mẹ nên về làm kinh tế
Khi kết thúc chiến tranh, cha thương mẹ, sợ mẹ vất vả mà quay về lo kinh tế, cùng chăm sóc đàn con. Hồi ấy cha ở trong quân đội người ta cho cha đi học nhiều nơi nhưng cha thương mẹ nên chọn về cùng mẹ làm kinh tế chăm sóc con cái. Cha kể, đi bộ đội nhiều người quý mến mà họ không biết cha có vợ đâu, nhiều cô đẹp gái đeo lắm nhưng cha vẫn thương mẹ và xong nhiệm vụ quay về với mẹ, không để mẹ phải buồn.
Nhà tôi có đến 6 anh/chị em mất 2 còn lại 4. Nhà cũng đông con nên cha mẹ tôi cũng phải làm vất vả mới lo nổi. Cha mẹ tôi sống cùng ông bà nội rồi ông bà nội tôi cũng đau ốm mà ra đi bỏ lại cha mẹ tôi cùng mấy anh chị em tôi.
Mẹ tôi không được khỏe mạnh như những người phụ nữ bình thường. Ngay từ năm tôi học lớp 3 mẹ tôi đã mắc căn bệnh phải mang theo cả đời. Mẹ tôi vừa hẹp, vừa hở tim rồi uống thuốc tây quanh năm. Mẹ uống thuốc còn nhiều hơn cả ăn cơm, cơm hôm nào mệt ăn không nổi có thể bỏ bữa chứ thuốc thì không, bệnh viện giống như ngôi nhà thứ 2 của mẹ vậy. Mẹ ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà ngoại. Mỗi lần mẹ bệnh, mẹ ốm phải nằm viện thời gian tính bằng tháng chứ không tính bằng ngày ấy vậy mà cha tôi rất thương. Cha chăm mẹ rất kỹ, cái gì mẹ không ăn cha ăn chứ không bao giờ bỏ, cha rỉa từng miếng xương cá cho mẹ, cha ở bệnh viện suốt với mẹ và mẹ nói có ai ở với mẹ, mẹ cũng không an tâm bằng cha. Cha hiểu mẹ và chăm mẹ từng ly, từng tí đến nổi các cô chú đi nuôi bệnh phải ngưỡng mộ, ganh tị. Khi ra viện về nhà, mẹ kể nhiều người còn hỏi mẹ tôi rằng chứ sao bà xấu, bà bệnh vậy còn chồng bà đẹp trai vậy mà lại rất thương bà, cứ bảo là mẹ tôi có phúc lắm mới gặp được ba tôi. Mẹ tôi bệnh bao nhiêu năm là bấy nhiêu năm cha tôi dẫn mẹ tôi lên xuống bệnh viện, hết bệnh viện này đến bệnh viện khác để khám và chữa trị, thời gian sau khi mẹ mổ là tháng nào cha cũng phải dẫn mẹ lên sài gòn tái khám. Chỉ mãi sau này khi biết đến sữa non alpha lipid và sử dụng thời gian sức khỏe mẹ tôi ổn định và khỏe hơn thì cha tôi mới không đưa mẹ tôi đi sài gòn mỗi tháng thôi. Cha tôi chỉ khoảng hơn 2 năm nay là không đưa mẹ tôi đi bệnh viện tôi, chứ trước đây tháng nào cũng vậy, tháng nào cha cũng dẫn mẹ đi và khi đi cha luôn ân cần, quan tâm, chăm sóc để mẹ tôi vui và thoải mái nhất. Cha tôi là đàn ông thế nhưng tôi nhớ có lần mẹ tôi về nhà buổi trưa cha sợ cơm nguội mẹ ăn không nổi, cha đi nấu cơm mới cho mẹ, rồi tự tay làm cá, hái rau nấu canh cho mẹ. Mẹ tôi không biết chạy xe nên cha đi chợ suốt từ khi mẹ ốm. Trước đây mẹ khỏe thì cha chở mẹ đi trên chiếc xe đạp và đợi mẹ mua đồ xong chở về. Từ lúc mẹ tôi ốm đến giờ thì sáng ra cha tôi lại đi chợ mua đồ ăn cho mẹ. Mẹ tôi bệnh hai mươi mấy năm là hai mươi mấy năm cha tôi phải lo kinh tế cho chị em tôi học, lo chia sẻ việc nhà, chợ búa với mẹ, lo chăm sóc khi mẹ ốm, mẹ tôi thích có nhà đẹp cha đã cố gắng làm, dành dụm và cất được ngôi nhà theo ý thích của mẹ. Tôi không biết rằng bao nhiêu người đã nói với tôi rằng mẹ tôi có phúc mới gặp được cha tôi nữa. Rất nhiều, rất nhiều người nói, nhiều đến mức mà tôi không nhớ nổi luôn.
Cha tôi thương mẹ từ trong tiềm thức
Còn cha tôi có lần nhậu xỉn xỉn vô ngồi cạnh mẹ tôi và ôm mẹ tôi nói với chúng tôi rằng mẹ tụi bây bệnh vậy, ốm vậy chứ tao thương mẹ tụi bây lắm. Cha bảo mẹ đã sanh cho cha những đứa con ngoan, đã cùng cha lo cho cuộc sống, đã chịu nhiều vất vả, mẹ chịu thương chịu khó chỉ khi nào không thể làm gì nổi thì thôi chứ làm nổi là không bao giờ chịu ở không, làm chậm nhưng cứ lủi thủi làm miết. Cha bảo mẹ cũng hi sinh nhiều cho cha và lo cho gia đình, mẹ là người ủng hộ cha, dung hòa cho gia đình, cả đời mẹ không biết ghét bỏ ai, con cháu bên chồng mẹ đều rất thương yêu, mẹ không phân biệt là cháu mình hay cháu chồng, anh chị em, họ hàng nhà chồng cũng vậy, mẹ đều rất thương. Có gì ngon mẹ đều để phần cho con, cho chồng, mẹ không phấn son, cũng chẳng đua đòi chỉ biết sống vì chồng, vì con. Cứ mỗi lần cha đi đâu về là cha lại thời sự và nói cho mẹ nghe, cho dù cha nói nhiều lần hay nói thế nào đi nữa, cho dù không ai còn muốn nghe nữa thì mẹ cũng sẽ nghe. Mỗi khi tôi về nhà, cứ sáng sớm tôi lại nghe cha mẹ tôi rí rố nói chuyện với nhau. Tôi không hiểu là chất keo gì nhưng mà tôi nhận ra cha rất thương mẹ và mẹ cũng rất thương cha.