Trong cuộc sống có người ăn không hết, có người hổng có mà ăn. Vì vậy, chúng ta cần san sẻ để giúp những mảnh đời khó khăn để họ có thêm nghị lực vươn lên và ấm áp hơn khi được quan tâm góp phần bớt đi những nhọc nhằn của họ.
Còn lắm những mảnh đời bất hạnh
Hôm nay trong lúc chờ chị thư ký lấy hàng ở cổng bệnh viện Phạm Ngọc Thạch thì khi quay về phía sau tôi là một người phụ nữ. Chị tầm ba mấy tuổi nhưng do cuộc sống khốn khó, chị trông rất già, chị ấy vừa sinh được 4-5 ngày, trên tay bế một đứa con. Chị ấy ngồi cầm hộp cơm ăn xong ngồi bế con và xin những người qua lại tiền mẹ con về quê. Tôi lại gần hỏi thăm và biếu chị ít tiền. Chị quê ở Đồng Tháp sinh xong không có tiền về quê chị đành bế con ngồi xin ăn, cặp mắt đứa bé nhìn tôi tròn xoe trông yêu lắm. Mặt bé đáng yêu vô cùng rất kháu khỉnh, tôi đưa tay rờ má nựng bé thấy thương quá, người bé ngây thơ nhìn tôi, không biết sao một đứa bé sinh mới được có 4-5 ngày mà cặp mắt như muốn nói với tôi điều gì, nó nhìn tôi cùng lúc đó chị thư ký đến và tôi phải đi. Gặp chị xong tôi phải về gặp mấy khách hàng và gói sữa non alpha lipid vào thùng gấp chứ thôi trễ giờ viettel bỏ hàng không giao cho khách. Tôi đi về mà không nở, tôi quay lại đi ngang 2 mẹ con nhìn đứa bé ngây thơ, tôi thấy thương vô cùng nhưng tôi nhìn đồng hồ đã trễ rồi tôi không xoay kịp nên đành ngoáy lại nhìn 2 mẹ con rồi về. Trên đường về tôi nói làm xong việc nhất định sẽ quay lại.
Người ta sinh 4-5 ngày là có người thổi lửa, có người chăm sóc cả mẹ lẫn con, đằng này nhìn khuôn mặt khắc khổ của chị ấy, tôi thương lắm. Đứa bé giống mẹ nhưng nhìn đáng yêu vì vẻ ngây thơ cặp mắt tròn xoe long lanh ấy. Cháu tôi những ngày mới sinh thì ông bà, cha mẹ, cô dì chú bác quay quanh yêu thương, được che chở trong nhà, được phơi nắng, hơ lửa và có đủ thứ quần áo, dầu thơm, sữa tắm nói chung đủ đầy đằng này cũng là trẻ con và đứa bé đáng yêu kia lại đáng thương vô cùng. Con được chào đời 4-5 ngày rồi cùng ngày với con có rất nhiều em bé khác cũng chào đời nhưng mà họ được cha và ông bà rước ô tô về, được sưởi ấm, được ở trong nhà sang trọng, được rất nhiều người quay quanh cưng chiều, còn con thì được ở ngoài trời, được đi xin tiền về với mẹ được gió mưa thổi, được bao người lạ mặt đi qua, người thương cho chút ít, người không thương nhìn rồi bỏ đi, con được nếm mùi vị cuộc đời, con khóc chỉ có mình mẹ con dỗ, chứ ông bà và cha không có cạnh.
Chia sẻ tình yêu thương
Thương con nên tôi muốn quay lại tìm 2 mẹ con xem có giúp gì được không. Tôi về gặp khách hàng xong về làm hàng thật nhanh giao cho viettel và chạy một hơi quay lại bệnh viện. Từ nhà tôi đi xe máy qua đó hết 1h sợ trễ không gặp được 2 mẹ con nên tôi nhịn đói qua. Tôi hy vọng sẽ giúp được gì đó cho con, nhìn con tôi thấy yêu lắm và thương lắm, cặp mắt đó, đôi mắt con nhìn tôi làm tôi thương lắm, hôm nay nhiều việc nên trưa tôi cũng không kịp ăn nhưng tôi vẫn không đói, tôi chạy một mạch qua bệnh viện mang theo toàn bộ số tiền tết tôi được người thân, bạn bè, đồng nghiệp, công ty lì xì để tặng con. Với tôi tiền lì xì là tiền may mắn nên chưa bao giờ tôi dùng mà tôi thường để dành đến cuối năm rồi mang tặng lại cho ai đó khó khăn và cầu mong may mắn sẽ đến với họ. Nhưng mà khi qua đến nơi lại không được gặp 2 mẹ con, tôi hỏi chú bán vé số chiều có thấy 2 mẹ con không? Chú bảo có sao không? Tôi bèn hỏi thêm chú thấy 2 mẹ con được mấy hôm rồi chú bảo chuyện người ta sao chú biết và hỏi thêm tin tức 2 mẹ con chú gắt giọng chuyện người ta sao chú biết. Tôi không hỏi nữa, đi đến thấy bác xe ôm hỏi về 2 mẹ con, bác bảo bác chỉ chạy buổi tối không chạy ban ngày nên không biết. Tôi đi về và cầu mong sao cho con đứa bé nhỏ đáng yêu sẽ gặp được nhiều may mắn. Trong tôi luôn bùng cháy ước mơ được cống hiến và chia sẻ với cộng đồng để cuộc sống này thêm tươi đẹp, thêm hạnh phúc.