Hôm nay vô tình một người bạn đã nhắc lại khiến con nhớ đến bà. Hình ảnh cụ bà 80 tuổi lưng khòm, người gầy mang nhiều bệnh tật đội áo mưa đi nhặt từng mảnh ve chai để bán kiếm tiền mỗi tháng lên thăm người con bệnh tâm thần của mình.
Bà Thành nhặt ve chai khu Bình Lợi và chợ Cầu Đỏ được nhiều người biết đến. Nhớ đến lần đầu tiên con gặp bà cách nay đã 6 năm. Vào cuối năm 2010 con thi đậu liên thông và lên Sài Gòn học đại học vừa học vừa làm nên chẳng dư giả gì. Lần đầu tiên nhìn thấy bà cặp mắt con không rời và hình ảnh bà mặc chiếc áo mưa mỏng tanh gầy gò lưng khòm đi nhặt từng mảnh ve chai khiến con rất thương và không thể không dừng xe lại. Khi con dừng xe lại hỏi thăm thì mới biết bà có 2 người con, 1 người đã chết còn 1 người tâm thần, bà thì bệnh tim và rất nhiều bệnh khác, bà cố gắng nhặt kiếm tiền mỗi tháng lên thăm con của bà 1 lần. Năm đó bà được 79 tuổi. Thời điểm đó con thường đi học về lúc 8-9h tối là gặp bà ở tuyến đường gần đường ray xe lửa, có duyên hay sao mà thường xuyên con về ngang lại gặp bà đẩy xe ve chai. Ngày đó vừa tự lo chi phí học hành, ăn ở đi làm thêm cũng chẳng dư mấy, mỗi lần gặp bà con và nhỏ bạn lại rủ nhau đứa góp vài chục nhét vào tay bà cùng những lời hỏi thăm bà và nói tụi cháu biếu bà tiền ăn cơm, cứ thế được 2 năm và 2 cái tết cháu rủ thêm mấy chị em nhà trọ cùng góp tết mua quà tết cho bà và dư ra lại lì xì cho bà vui, bà có nghị lực sống lâu hơn để được đi thăm con bà nhiều hơn. Ngày đó, bà là động lực cho cháu phấn đấu, cháu thấy rằng cháu còn trẻ còn khỏe còn nhiều khả năng làm hơn, bà khiến cháu hiểu nên quản lý và chi tiêu tiền hợp lý, mỗi khi gặp bà không có nhiều tiền, chỉ là tiền tiết kiệm được thay vì ăn ngon hay mua đồ mới thì cháu và bạn cháu lại biếu bà và về nhà nấu cơm ăn đạm bạc mặc đở bộ đồ cũ mà vui. Nhìn bà cháu hứa với lòng sẽ cố gắng học tốt hơn, làm tốt hơn kiếm thêm tiền tặng bà.
Ra trường cháu đi làm không còn đi ngang con đường đó, nhà trọ cũng chuyển đi khu khác và chỉ vài ba lần về lại nơi đó đứng đợi hỏi thăm người ta cũng có mấy lần gặp và mấy lần không, cũng được 1 lần cuối năm cháu qua lì xì tết cho bà. Khoảng hơn 2 năm nay cháu chưa qua 1 lần nào cả cũng không biết giờ bà có khỏe không? Có còn đi nhặt ve chai không? Có còn nhớ đến cháu không? Ngày xưa mỗi lần gặp bà hỏi thăm bà, lúc nào bà cũng vui vẻ cười nói rồi kể cho tụi cháu nghe, bà cám ơn tụi cháu. Cuộc sống mưu sinh cháu ra trường, cháu lo công việc, lo học nâng cao thêm và cố gắng làm phụ giúp gia đình, bố mẹ và để phần tặng cho những hoàn cảnh còn khó khăn và đã hơn 2 năm nay cháu chưa có dịp nào về lại thăm bà. Cháu xin lỗi bà. Hôm nay bỗng dưng cháu lại nhớ và ở đây cháu luôn cầu mong sao cho bà có nhiều sức khỏe, có nhiều người giúp bà để cuộc sống bà tốt hơn, bà có nhiều niềm vui hơn và đi thăm con bà được nhiều hơn. Mong bà và con bà luôn bình an.
Tham khảo: Mùa đông đến